GIẤU
Anh giấu mùa vào lối thênh thang
bản nhạc mùa thu nửa chừng còn bỏ dở
em nghe lòng mình rạn lên
và vỡ
lối anh qua
khác lối em về...
Anh giấu mùa vào trong những bộn bề
bàn tay vốc vụng về thương nhớ
có lẽ quá xa
hay là không còn nữa?!
len lén gọi nhau bỗng chốc tự dưng thừa...!
Anh vẫn về trên những kí ức thưa
mùa chưa dứt đan cài thành dĩ vãng
một tiếng thở dài thành ra đứt quãng
úp mặt vào tay nghe mệt nhọc chen qua...
Vẫn lối anh đi mưa suốt bao mùa
đường em bước nắng khô sỏi đá
thèm như cỏ cây ,thèm như hoa lá
biết khát xanh
và biết khát mưa!
ĐỘC THÂN
Bọn bạn em chúng nó lấy chồng rồi
lại sắp bế bồng, chồng con ba buổi
chợ búa, cơm canh, áo quần tất tưởi
chẳng được biếng lười như thuở độc thân...
Bọn bạn em có đứa lấy chồng gần
có đứa chồng xa thăm nhà năm hai bận
có đứa cũng nhàn, có đứa còn lận đận
nhưng kiểu gì thì cũng chẳng giống độc thân...
Bọn bạn em chúng nó lấy chồng rồi
chẳng được nằm lười như những ngày còn "ế"
mỗi lần gặp nhau lại trêu đùa nhau thế
nói chuyện vợ chồng mình tự thấy "quê quê"!
Bọn bạn em chúng nó theo chồng về
nấu cơm không ngon thì mặt chồng nhăn nhó
chuyện uống ăn tự dưng thành chuyện khó
độc thân xuề xòa ăn mì gói cũng xong...
Bọn bạn em chúng nó lấy chồng rồi
có đứa sinh rồi, đứa cuối năm cũng cưới
chúng nó ghẹo em "chắc là mày còn đợi...
định ở đến già à ...mà còn nghĩ ngợi đắn đo!"
Bọn bạn em chúng nó lấy chồng rồi
đi đám cưới cũng đã mời gần hết
có chồng con rồi nhiều khi lại mệt
chẳng được tự do quen biết nhiều người....
Có chồng rồi chẳng được phép lười
vậy nên độc thân tính ra là lại sướng
lỡ có chồng rồi mà tính mình ngang bướng
ở được vài hôm chồng nó đuổi cũng nên !
YÊU ANH ĐI!
Yêu anh đi
để tết này anh còn dẫn về ra mắt mẹ
để mẹ nhìn em, nắm tay rồi hồn nhiên kể
chuyện anh... "ở truồng" ngày bé tắm mưa!
Yêu anh đi
để anh được đón, được đưa
mưa gió chưa về là lại lo sốt vó
thỉnh thoảng nấu ăn "Em ngồi yên ở đó
xem anh trổ tài một tí là xong!"
Yêu anh đi tại vì... sắp mùa đông
có người để ôm, chở lòng vòng lượn phố
yêu anh đi... tại vì ngày trở gió
em luôn có anh ủ ấm mỗi khi cần!
Yêu anh đi... còn gì mà ngại ngần
để mỗi cuối tuần anh lại chở đi chơi!
ANH ĐỪNG HỨA
Anh đừng hứa khi anh đang quá vui
vì những lời ấy dễ dàng thành lừa dối
anh đừng chắc chắn rằng sẽ không tiếc nuối
rồi một ngày kia...nhưng chưa biết bao giờ!
Anh đừng để em chờ với những nỗi hư hao
vì ảo tưởng quá dễ khiến mình hụt hẫng
đừng để cuối cùng em là người im lặng
bởi chẳng còn gì níu nặng bước chân đi!
Anh đừng để em bất cần như những khi
đã quá đỗi quen với những gì huyền hảo
đừng để ngày kia trong vẻ ngoài giả tạo
là nỗi bình yên gượng gạo đến nghẹn lòng!
Đừng để hôm qua như những quả bóng bay
mặc gió cứ thổi mà tay anh không giữ
gió cuốn chúng đi trong nỗi niềm tư lự
có lẽ nào...chỉ đến vậy thôi sao?!
Anh đừng xóa những gì của chúng ta
bằng nhung nhớ nhạt nhòa,phù phiếm
bằng những giấc mơ từng điên cuồng tìm kiếm
gục ngã và thương ...mặc niệm cho chính mình!
Anh đừng bắt em phải giả vờ lặng thinh
sau tất cả... khi cả hai đều hiểu
rằng những giấc mơ dù lung linh kì diệu
sẽ chẳng thể nào có thật với hai ta...
Anh đừng bảo rằng anh sẽ phải đi xa
mong em ở lại,đừng nghĩ suy gì nữa
nhưng anh hiểu không...chỉ là em một nửa
khi những dối lừa thành tiếng vỡ cho nhau!
GHEN
Anh có buồn khi ở bên anh
nhưng em lại nhắc tên một chàng trai khác
thế mà hôm qua đang cùng nghe bài hát
anh bỗng vô tình "Cô ấy rất thích nghe!"
Em chẳng trách gì,chỉ cười nhẹ thế thôi
những chuyện qua rồi chắc là đừng nhắc lại
nhưng sâu lòng chợt thấy đau,thấy ngại
tự nhắc mình "Có lẽ anh quen...!"
Em chẳng phải là cô gái nhỏ nhen
với một cái tên đã trở thành dĩ vãng
chỉ là bỗng dưng phải gượng cười mà đắng
chẳng phải đâu...
ừ chẳng phải anh quên...
Có lẽ nào
có lẽ nào... anh nhớ cũng nên
về kỉ niệm mà hai người từng có
em đâu bắt anh phải bỏ rơi,phải xóa
chỉ là đừng nhắc lại trước mặt em...
Anh có buồn khi ở cạnh anh
em nghe bài hát quen rồi nhắc tên người khác
em cười rồi bảo "Anh ấy đã từng hát...
...cho em nghe !"?
EM MUỐN KỂ MẸ NGHE
Em muốn kể mẹ nghe về chuyện chúng mình
về giấc mơ bắt đầu từ bình minh hôm này đến bình mình sau nữa
có tiếng cười vui bắt đầu từ bậc cửa
đến tận góc buồng ấm cúng những yêu thương...
Mẹ của anh-em đi gần hết chặng đường
đã yêu thương suốt cả cuộc đời khó nhọc
em biết nhiều lần mẹ buồn vui phát khóc
mẹ của chúng mình đã khó nhọc nhiều phen...
Em muốn kể mẹ nghe về những bình yên
về những nhỏ nhen trong cuộc đời thường nhật
suốt cả cuộc đời mẹ thương yêu con nhất
em cũng sẽ làm với bọn trẻ con ta...
Một ngày nào đó khi bóng mẹ khuất xa
ngôi nhà chúng mình vắng già còn thơ trẻ
thấy thương mẹ hơn những lần đau chẳng khỏe
nhưng mẹ vẫn cười khi kể chuyện về em-anh...
Vài chục năm sau tóc chúng mình chẳng xanh
em muốn chúng mình có cháu con ở cạnh
những ngày mùa đông gió trở chiều buốt lạnh
thương mẹ nhiều hơn,mẹ của cả em-anh...
TÌNH YÊU NÀY VỐN DĨ THUỘC VỀ ANH
Tình yêu này vốn dĩ thuộc về anh
vì em vẫn tin hạnh phúc là có thật
cho dù nỗi buồn có dâng trào khóe mắt
thì những ngọt ngào chắc chắn vẫn nhiều hơn...
Em đã chọn anh để đi suốt chặng đường
để biết thương nhau trong những ngày đầy gió
để anh biết thương giùm em bàn tay nhỏ
giữa mùa đông về mà nắm chặt nữa hơn...
Em cũng tin rồi bằng tất cả yêu thương
dẫu lúc dỗi hờn có làm anh mệt mỏi
em cũng tin rằng chẳng cần ai phải hỏi
anh đủ hiểu em rồi an ủi thế thôi...
Cuộc đời ngoài kia vẫn xen kẽ buồn vui
vẫn có nụ cười trong những ngày đầy nắng
em tin chúng mình có giấc mơ bình lặng
giông bão qua rồi, tình yêu vẫn cho anh!